Nếu một ngày tôi hoàn toàn im lặng... Bạn sẽ đối xử với tôi ra sao?
Có thể bạn sẽ nghĩ rằng, ôi đứa trái tính trái nết. Cứ để nó một mình rồi nó sẽ hết hâm
-Nếu một tuần tôi hoàn toàn im lặng ... Bạn sẽ đối xử với tôi ra sao?
Có thể bạn sẽ chạy lại hỏi tôi làm sao, rồi sẽ nhận một nụ cười nhẹ từ tôi và đôi mắt tôi nhìn bạn như muốn nói "Tôi không sao đâu..."
-Nếu suốt 1 tháng trời tôi vẫn im lặng.. Bạn sẽ đối xử với tôi ra sao?
Có thể bạn sẽ thôi không nhìn tôi dò hỏi, thôi không cố gắng im lặng ngồi cạnh tôi chờ đợi tôi sẽ nói điều gì đó. Bạn cũng không cố gắng tìm hiều tại sao tôi im lặng nữa. Và bạn sẽ thở dài mỗi khi có ai đó nhắc về tôi trước mặt. Tôi thành một góc nhỏ gì đó không thể hiểu nối trong tim bạn.
- Còn nếu đã nửa năm rồi, tôi im lặng... Bạn sẽ đối xử với tôi ra sao?
Rất tiếc là lúc đó bạn đã không còn nghĩ gì đến tôi nữa rồi. Sự im lặng của tôi đã xua tôi ra khỏi ký ức và suy nghĩ của bạn. Nếu có lúc nào đó lơ đãng nhớ lại, bạn sẽ ngạc nhiên nghĩ rằng sao chúng ta có thể từng thân thiết với nhau chừng ấy.
Và rồi... Khi ánh nắng buổi sáng đầu tiên của ngày thứ 200 tính từ khi tôi im lặng chiếu xuống giường bạn. Bạn thấy trên bậu cửa sổ còn lại một bông cúc trắng và lá thư xanh màu lá cỏ.
Lá thư tôi viết cho bạn : "Sự im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương."