Tại một ngôi chùa Viên Âm Tự, có một con nhện giăng tơ trên gác, ngày ngày nó nghe kinh phật và những lời khấn vái thành tâm , nên lâu ngày nó có được tính phật. Một ngàn năm sau, phật tổ đế thăm chùa, nhìn lên gác, người mĩm cười nhìn nó.Người nói: " người đã ở đây một ngàn năm , cũng có chút đạo hạnh , ta muốn biết ngươi giác ngộ được đến đâu? ta hỏi ngươi: trên đời này thứ gì quý nhất?" .con nhện suy nghĩ một lúc rồi trả lời: " thưa ngài: thứ quý nhất là thứ người ta đã mất đi hoặc chưa có được". Phật tổ mĩm cười:" ngươi hãy suy nghĩ kĩ, ta sẽ tham ngươi sau". Nói rồi người bước đi.
Một ngàn năm sau: Phật tổ lại đến thăm ngôi chùa và gặp con nhện: người mĩm cười va nói: " ngươi có khỏe không? ta muốn hỏi ngươi lại câu hỏi của một ngàn năm về trước. Trên đời này thứ gì quý nhất". Con nhện suy nghĩ một lúc lại trả lời:" là thứ người ta chưa có được hoặc thứ đã mất đi."Phật tổ lại mĩm cười và bước đi.Lại thêm một ngàn năm nửa sắp trôi qua , một hôm, có một cơn gió thổi bay một giọc cam lộ đến vướng vào mạng nhện. Giọc cam lộ có màu sắc óng ánh , nên con nhện rất thích , ngày ngày nó đều ngắm giọc cam lộ.Bỗng một hôm , một cơn gió mạnh thổi bay giọc cam lộ đi. con nhện tiếc núi và đau buồn.nó cảm thấy đau khổ và buồn hơn bao giờ hết. Một ngàn năm lại trôi qua , phật tổ lại đến thăm chùa và lại hỏi nó câu hỏi cũ:" trên đời này thứ gì quý nhất?". Nó nghĩ đến giọc cam lộ, ủ rũ trả lời " là thứ mất đi hoặc chưa có được". Phật tổ nói " thôi được , ta cho ngươi xuống nhân gian một lần vậy!".
Con nhện được xuống nhân gian, đầu thai làm con gái một nhà quan, có cuộc sông vô cùng sung sướng, dung mạo xinh đẹp như hoa tên là Thủ Nhi. Thấm thoát Thủ Nhi đã 16 tuổi.
Một hômc ó tân khoa đổ trạng nguyên tên là Cam Lộc đến nhà, Thủ Nhi vui mừng nghĩ về mối lương duyên phật tổ sắp xếp cho nàng và Cam Lộc.
một hôm nàng lên chùa cùng với mẹ, vô tình gặp Cam Lộc cũng lên chùa thắp hương cùng mẹ. Cả hai trò chuyện tâm đầu ý hợp, Thủ Nhi kể cho Cam Lộc nghe câu chuyện năm xưa ở Viên Âm Tự." chàng có nhớ câu chuyện mười sáu năm về trước của con nhện ở chúa viên Âm tự chăng?".Nhưng Cam Lộc không nhớ gì cả, chàng nói:" Thủ Nhi cô nương, cô vô cùng xinh đẹp , nhưng trí tưởng tượng của cô nương quá nhiều chăng". Nói xong chàng cùng mẹ chàng rời khỏi.
Thủ Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Thủ Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thảo. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.
Thủ Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.
Thái tử Chi Thảo biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: “Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi.” Nói đoạn rút gươm tự sát.
Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: “Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc đệm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.
Còn thái tử Chi Thảo chính là ngọn cỏ trước cửa chùa năm xưa, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm với lòng ngưỡng mộ, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?”
Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: “Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”
Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Thủ Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thảo định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm…
“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”
Vì vậy, bạn hãy biết trân trọng hiện tại , đưng để cho nó mất đi rồi cảm thấy hối tiếc.